Tại sao người chơi golf cần leo núi?
"Không có bí quyết cho thành công. Đó chỉ là sự chuẩn bị cẩn thận, làm việc chăm chỉ không ngừng nghỉ và khả năng phục hồi sau mỗi lần thất bại. Thành công thực sự luôn dành cho những ai chuẩn bị kỹ càng."
Tôi quen hàng ngàn người chơi golf và chúng tôi đủ thân để gọi tên riêng, nhưng tôi chỉ biết vỏn vẹn hai người leo núi. Trên hành trình từ Arizona đến Kansas, tôi đã ghé thăm cả hai. Họ đều làm việc trong ngành golf, và tôi hy vọng học được điều gì đó không chỉ về môn thể thao này mà còn về cuộc sống.
Pat Loftus, 69 tuổi, là giám đốc cấp cao của Ping. Ông đã chinh phục bốn trong bảy đỉnh núi cao nhất thế giới: Denali ở Alaska, Elbrus ở Nga, Kilimanjaro ở Tanzania và Aconcagua ở Argentina. Mục tiêu tiếp theo của ông là Everest ở dãy Himalaya, đỉnh núi mà ông hy vọng sẽ thực hiện khi nghỉ hưu. Ý tưởng đó nghe có vẻ phi thường, thậm chí hơi phiêu lưu ở độ tuổi của Pat Loftus.
Pat chia sẻ hai điều không bao giờ nên hỏi một người đang leo núi: “Bạn cảm thấy thế nào?" Vì câu trả lời luôn là: "Rất tệ." Leo núi có nghĩa là bạn luôn trong tình trạng thiếu ngủ, thiếu ăn, cảm thấy lạnh lẽo, thiếu oxy và cảm giác cô lập bủa vây. Tiếp theo là câu hỏi gây áp lực: "Còn bao xa nữa?" Vì câu trả lời luôn là: "Còn rất xa." Leo núi không chỉ là sự quyết tâm, mà còn là sự kiên nhẫn.
Rhett Evans, CEO 56 tuổi của Hiệp hội Quản lý Sân Golf Hoa Kỳ (GCSAA), đã dành 50 ngày mùa xuân năm nay để chinh phục đỉnh Everest cao 8.849m. Everest được ví như "Pine Valley" của giới leo núi nhưng khó khăn gấp trăm lần. Trong khi khoảng 6.600 người từng chinh phục Everest, Rhett là người duy nhất tôi biết vừa leo núi vừa chơi golf.
Hầu hết trong số 2.000 người chơi golf mà tôi biết đều chơi hai môn thể thao: họ câu cá và chơi golf, họ trượt tuyết và chơi golf, họ đi thuyền và chơi golf hoặc họ chơi tennis và golf. Nhưng họ thường không chọn những môn nguy hiểm như leo núi. Tôi hỏi Rhett làm thế nào anh ta có được nỗi sợ chết ra khỏi đầu. “You don’t” (Đừng) anh nói.
“Tôi thường xuyên nghĩ về những người leo núi đã chết, sự hối tiếc của họ là gì, họ sẽ thay đổi điều gì? Sau đó, anh ấy chỉ cho tôi một đoạn từ cuốn sổ của anh ấy trên núi: Những khuôn mặt khó quên của những người đã chết chỉ vài giờ trước khi hiện ra trước mắt tôi. Tôi đã chứng kiến tận mắt hơi thở cuối cùng của một trong số họ. Đó là một lời nhắc nhở rõ ràng về cuộc sống mong manh như thế nào. Chúng ta không bao giờ biết khi nào sẽ đến lượt mình.
Hồi ức về những khoảnh khắc cuối cùng đó đã thúc đẩy tôi duy trì được sự tập trung và tỉ mỉ của mỗi bước chân. Tôi đảm bảo crampon của mình được nhúng an toàn vào băng trước khi thực hiện bước tiếp theo.”
Phần golf trong não của chúng ta thường không hỏi tại sao. Nó nghĩ nhiều hơn về cách thức chinh phục chúng.
Làm thế nào mà Rhett lên đến đỉnh của thế giới? Anh ấy nói rằng anh ấy đã vượt qua ba nghịch cảnh, nhưng tôi đếm nhiều hơn. Anh đã nuôi ước mơ nhiều năm và được đào tạo trong nhiều tháng trước khi anh đến Kathmandu, thủ đô của Nepal, khoảng 4.600 feet so với mực nước biển. Từ đó, anh có khoảng 14 ngày leo qua dãy Hy Mã Lạp Sơn để đến trại căn cứ Everest. Ba ngày sau, anh bị ngộ độc thực phẩm và vật vã đến nỗi anh nghĩ rằng chuyến đi của mình sẽ buộc phải kết thúc đột ngột.
Nhưng cuối cùng anh đã đến căn cứ, 17.500 feet, nơi anh bắt đầu thực hành các cuộc thám hiểm ngày càng cao hơn để thích nghi với chính mình. Trên đường leo lên đỉnh Lobuche (20.075 feet), anh bị ngã và chấn thương ở vai, cổ tay và chân của mình. Một lần nữa anh nghĩ đó có thể là kết thúc của cuộc hành trình. Anh phải đi trực thăng trở lại Kathmandu để điều trị.
Khi được hỏi lý do, Rhett nói: "Con người luôn khao khát hoàn thiện bản thân. Chúng ta cần vượt qua sự trì trệ để phát triển. Mỗi người đều có những giới hạn cần thách thức, những nỗi sợ hãi cần vượt qua, để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình."
Rhett kể về hành trình đầy gian nan của mình. Ông đối mặt với ngộ độc thực phẩm nghiêm trọng, chấn thương trong khi leo một đỉnh núi phụ, và những thử thách từ độ cao khiến cơ thể kiệt sức. Dù vậy, với sự hỗ trợ từ người Sherpa và quyết tâm mạnh mẽ, ông đã đặt chân lên đỉnh Everest vào ngày 23 tháng 5. Khoảnh khắc ấy mang đến cho ông cảm giác thành tựu và lòng biết ơn sâu sắc.
Tuy nhiên, Rhett nhấn mạnh rằng chinh phục đỉnh núi không phải là tất cả. "Leo lên là tùy chọn, nhưng xuống núi là bắt buộc." Hơn một nửa số tai nạn xảy ra trong hành trình xuống núi, nơi mà sự tập trung và cẩn trọng là yếu tố sống còn.
Từ trải nghiệm của mình, Rhett nhận ra rằng: "Chúng ta không thể kéo dài thời gian sống, nhưng có thể tận hưởng nó nhiều hơn. Điều quan trọng là sống trọn vẹn và trân trọng hiện tại."
Khi tôi hỏi anh thêm lần nữa: "Tại sao?" Rhett mỉm cười và nhắc lại lời của golfer huyền thoại Ben Hogan: "Cú đánh quan trọng nhất là cú tiếp theo."
Thegolfers.com
Bình luận
Bạn phải đăng nhập để bình luận.
Tin cùng chủ đề
Chăm sóc da mùa thu cho golfer liệu có điều gì khác biệt?
Vì sao Golf được nhắc đến như môn thể thao lý tưởng?
Dự đoán xu hướng thời trang golf mùa Đông Xuân 2024 - 2025
Chiếc áo Hawaiian của Rickie Fowler gây phấn khích
Fair Liar - Thể hiện đẳng cấp quý cô trên sân cỏ
Phá vỡ các tiêu chuẩn trang phục chơi Golf.
Đăng nhập bằng MXH
Subscribe