Thứ 2, 21 Tháng 7 2025
NHẤN ESC ĐỂ ĐÓNG

Những cú putt viêt nên lịch sử của Scottie Scheffler tại British Open 2025

PORTRUSH, Bắc Ireland — Tôi muốn bắt đầu bằng lời của Jordan Spieth, người với sự nhạy bén thường thấy đã có những nhận xét sâu sắc về nhà vô địch British Open 2025 của chúng ta:

Những cú putt viêt nên lịch sử của Scottie Scheffler tại British Open 2025

"Anh ấy không quan tâm đến việc trở thành siêu sao. Anh ấy không làm thay đổi bộ mặt của golf như Tiger Woods. Anh ấy không cố gắng thu hút những khán giả không quan tâm đến golf. Anh ấy không muốn tham gia vào những hoạt động thương mại, hay những thứ tương tự mà nhiều người trong chúng tôi làm… Từ khi anh ấy thay đổi, tôi không biết chính xác là gì, nhưng anh ấy có những sở thích riêng. Anh ấy luôn dành thời gian cho gia đình. Họ luôn làm những điều ý nghĩa. Tôi nghĩ đó là sự khác biệt trong tính cách so với bất kỳ siêu sao nào khác trong kỷ nguyên hiện đại, và có lẽ là trong bất kỳ môn thể thao nào.

Tôi không nghĩ có ai giống anh ấy cả."

Đó là lời buộc tội hay biện hộ? Tôi nghĩ không phải cả hai—mà chỉ là một lần nữa khẳng định rằng Scottie Scheffler sẽ không sống theo cách mà thế giới thể thao hiện đại áp đặt. Hành vi đó bị một số người coi là bằng chứng cho thấy Scheffler nhạt nhẽo, nhưng thực tế, nó có thể khiến anh trở thành vận động viên thú vị nhất hiện nay. Là người đã theo dõi hàng trăm tay golf nhạt nhẽo, tôi có thể khẳng định với bạn rằng Scottie Scheffler, nhà vô địch British Open 2025 của chúng ta, không hề nhạt. Anh ấy chắc chắn không ngốc, và thậm chí còn không hề tầm thường.

Hãy nghe thêm Spieth, trong cùng cuộc phỏng vấn sau vòng đấu thứ tư của anh tại Royal Portrush:

"Tôi thỉnh thoảng gặp anh ấy ngoài sân golf, nhưng khi chúng tôi chơi cùng nhau ở sân nhà, anh ấy rất hay 'chửi thề' một cách hài hước. Anh ấy lanh lợi, và bạn không thể đấu khẩu lại vì anh ấy thông minh, biết cách đối đáp."

Vậy tại sao chúng ta không thấy Scheffler là một tay golf thông minh, sắc sảo? Bởi vì anh ấy sẽ không làm điều đó trước ống kính. Anh ấy không xây dựng hình ảnh để phục vụ công chúng—không trong các cuộc phỏng vấn, không trên sân golf, và thậm chí không khi ngồi chung xe với một YouTuber nổi tiếng. Ngoại trừ một vài trường hợp hiếm hoi, anh ấy giữ cuộc sống riêng tư kín đáo.

Nói cách khác, anh ấy không diễn.

Năm 2025, có lẽ không có tội lỗi nào lớn hơn đối với một vận động viên đỉnh cao. Như Spieth đã chỉ ra, những người như Scheffler thường bị kỳ vọng phải tham gia các hoạt động thương mại, xuất hiện trên mạng xã hội, hoặc thậm chí phô bày đời tư để thu hút sự chú ý. Bạn phải diễn như Bryson DeChambeau, hoặc trở thành một người phát ngôn với những quan điểm cực đoan thay đổi 180 độ như Rory McIlroy.

Tóm lại, trong thế giới thể thao bị truyền thông bủa vây, cái giá phải trả để tồn tại như Scottie Scheffler là phải hy sinh một phần linh hồn, phơi bày mình trước đám đông tò mò.

Nhưng Scheffler không chịu trả giá. Không theo cách đó. Anh ấy sẽ nói về Chúa, nhưng không quá nhiều. Anh ấy sẽ chơi với con trai, nhưng bạn chỉ có thể thấy một bức ảnh từ xa. Bạn sẽ thấy vợ anh ở hố 18, nhưng Instagram của cô ấy ở chế độ riêng tư. Anh ấy xuất hiện trong phim tài liệu "Full Swing" của Netflix, nhưng đó chỉ là một phiên bản mờ nhạt do thiếu tiếp cận. Thậm chí, bạn có thể bắt anh ấy vào tù, nhưng anh ấy sẽ không lợi dụng chuyện đó để gây chú ý. Thật khó tin rằng một người tài năng, nổi tiếng, sống dưới sự soi xét kỹ lưỡng như vậy lại có thể giản dị đến thế.

Bạn có thể gọi đó là nhạt nhẽo, nhưng tôi gọi đó là một kỳ tích—khi giữ được một cuộc sống bình thường giữa cơn lốc truyền thông và sự săn đón của xã hội hiện đại. Chúng ta biết rất ít về bố mẹ anh—tất nhiên rồi—nhưng trong lúc này, tôi muốn chúc mừng họ vì đã nuôi dạy một con người như vậy.

Tôi tò mò muốn biết làm thế nào anh ấy biết cách bảo vệ bản thân, và khi tôi hỏi anh tại buổi họp bản sau chiến thắng—khi anh giành major thứ tư trong sự nghiệp với cách biệt 4 gậy, lần thứ tư anh thắng major với cách biệt lớn như vậy—anh kể một câu chuyện thú vị về hai nhà hàng Chipotle gần nhà. Một cái gần khuôn viên trường SMU ở Dallas, nơi anh khó tránh khỏi sự chú ý. Cái còn lại, anh không tiết lộ địa điểm, là nơi không ai biết anh là ai. Bạn có thể đoán anh chọn chỗ nào.

"Mọi người từng cười tôi. Nhưng đó là điều tôi muốn làm. Tôi muốn trở thành một tay golf chuyên nghiệp, nên tôi mặc quần dài. Tôi không biết tại sao mình may mắn được sống với ước mơ của mình."

Một mặt, đó là câu chuyện về việc đi ăn tối mà không bị làm phiền. Mặt khác, đó là một minh chứng cho sự khôn ngoan của Scheffler—một bài học về sự nổi tiếng, cách nó phụ thuộc vào khán giả, và vì thế chỉ là nhất thời. Anh không bao giờ giải thích rõ làm sao mình có được góc nhìn này, trong khi nhiều người khác nhận ra quá muộn, nên bạn chỉ có thể nghĩ rằng đó là bản năng. Và nếu vậy, đó còn là món quà lớn hơn cả tài năng của anh.

Nhưng điều đó để lại gì cho chúng ta, sau một ngày như Chủ nhật, khi anh bỏ ngoài tai sự cổ vũ của fan Rory và tiến tới chiến thắng không thể cản nổi?

Rất nhiều, nếu bạn biết nhìn đúng chỗ. Chỉ riêng về golf, có một quan niệm sai lầm rằng anh chỉ chơi một cách đều đều, đánh fairway và green. Đúng, anh là một tay đánh bóng xuất sắc, nhưng đã bao nhiêu lần vào thứ Bảy và Chủ nhật anh cứu par từ những tình huống bất khả thi, thường bằng những cú putt dài? Anh phục hồi thế nào sau những sai lầm như ở hố số 8, khi anh để bóng trong bunker và nhận double bogey, rồi ngay lập tức lấy lại một gậy ở hố tiếp theo? Ở đó có sự kiên cường, sáng tạo, và kỹ năng—từ những thứ tự nhiên (drive, approach) đến những thứ được cải thiện nhờ luyện tập không ngừng (putt) và có lẽ là phép màu (scramble). Tôi đồng ý rằng cách chơi của anh có thể khiến đối thủ nản lòng, nhưng nếu bạn không ủng hộ đối thủ của anh, bạn không cần phải cố gắng để thấy điều này thú vị.

Về ngoại hình, Scheffler có vẻ cứng nhắc. Tiger Woods và Rory McIlroy có phong thái gọn gàng, uyển chuyển, toát lên sự linh hoạt và bùng nổ. Điều đó dường như áp dụng cả cho đời tư của họ, với cảm giác họ luôn dao động giữa các thái cực. Woods là một sát thủ trên sân, McIlroy là một người lính cô độc, nhưng họ đều có xuất thân năng động. Trong khi đó, Scheffler mang dáng vẻ của một vận động viên Mỹ điển hình—cao lớn, vai rộng, cằm vuông, toát lên sức mạnh chậm rãi nhưng vững chãi. Anh trông và hành xử như một người trưởng thành, và dường như già hơn tuổi thật 15 năm kể từ khi trở thành chuyên nghiệp. Nơi người khác có vẻ hào nhoáng, anh không thể bị bỏ qua; nơi người khác là sự thất thường của ý chí, anh là định mệnh.

Nhưng chúng ta vẫn có thể thấy anh. Anh ở đó, nếu chúng ta muốn nhìn. Đằng sau mỗi major đầy kỷ luật, là câu chuyện về khát khao chiến thắng đến ám ảnh, ngay cả khi chơi bóng rổ với những ông già. Đằng sau mỗi buổi họp báo nơi anh nói càng lúc càng nhanh như muốn thời gian trôi qua, là những lời chia sẻ chân thành, thậm chí triết lý, về bản chất phù du của chiến thắng. Anh có thể cụt lủn với giới truyền thông, nhưng rồi lại thừa nhận mình đã khóc. Và đằng sau mỗi cái nhíu mày trên sân, là lời thú nhận về điểm yếu, khát khao chiến thắng đôi khi mâu thuẫn, nỗi sợ danh tiếng mà anh biết sẽ đến ngay cả trước khi giành major đầu tiên.

Ở anh cũng có đam mê, và đó là điều không thể nhầm lẫn. Trong buổi họp báo, khi nói về tình yêu golf, anh dùng những từ ngữ xúc động đến mức có thể đưa vào phim:

"Tôi lớn lên với việc mặc quần dài ra sân golf vì đó là điều tôi muốn làm. Tôi thấy các tay golf chuyên nghiệp như Justin Leonard, Harrison Frazar trên TV mặc quần dài, và tôi nghĩ: Mình muốn giống họ. Vì vậy, tôi mặc quần dài khi chơi golf. Dù trời nóng 100 độ, dù bị mọi người cười nhạo, tôi vẫn làm vậy. Tôi muốn trở thành một tay golf chuyên nghiệp. Tôi không biết tại sao mình may mắn được sống với ước mơ của mình."

Anh không bao giờ cố gắng trở thành một phiên bản khác của chính mình, và đó là sức mạnh lớn nhất của anh. Chỉ có thể gọi anh là nhạt nhẽo nếu chúng ta kỳ vọng những người hùng của mình phải nghiện sự chú ý, rồi chán nó, rồi lại nghiện. Việc thấy ai đó thờ ơ với tất cả điều đó thật đáng kinh ngạc, khó hiểu, và cuối cùng, với một số người, thậm chí là khó chịu.

Tôi cho rằng chúng ta nên ngưỡng mộ điều đó, dù phải ngưỡng mộ từ xa. Hãy thử nghĩ—nếu ai đó đưa bạn hàng trăm triệu đô và thách thức bạn giữ được bản chất giữa cuộc sống xa hoa, bạn có thể tìm được hình mẫu nào tốt hơn Scottie Scheffler? Anh ấy không cần phải truyền cảm hứng cho trẻ em hay thế hệ golfer tương lai. Hãy để anh truyền cảm hứng cho chính bạn.

Chúng ta khinh thường một nghệ sĩ chiều theo khán giả, nhưng nếu có thứ gọi là "Mệt mỏi vì Scottie", thì đó là từ những người không chấp nhận hình ảnh một siêu sao thể thao độc lập thực sự. Đó là triệu chứng của căn bệnh thời đại, nhưng chúng ta không cần phải mắc phải. Scheffler sống kín đáo, nhưng anh không trốn tránh. Hãy nhìn anh như con người thật, tách khỏi những khuôn mẫu độc hại và kỳ vọng thấp kém của chúng ta. Hãy ca ngợi anh vì dám tồn tại như một sự phản kháng lại toàn bộ hệ thống tồi tệ đó.

Sẽ có những tranh luận về trách nhiệm của anh với môn thể thao, liệu chỉ giành chiến thắng có đủ không. Ngay cả nhận xét của Spieth cũng thoáng chút không hài lòng. Số phận của golf sẽ ra sao nếu anh tiếp tục thống trị nhưng từ chối những nghĩa vụ khác? Di sản của anh sẽ là gì nếu sự riêng tư là lối sống, thay vì tên một chiếc du thuyền? Chúng ta sẽ làm gì nếu người đứng đầu bảng xếp hạng không phải là một nhân vật gây tranh cãi, phô trương? Nếu người được chọn chỉ là một cỗ máy cạnh tranh không ngừng, chơi golf đẹp mắt và tỏa sáng dưới áp lực?

Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn. Thậm chí là tuyệt vời. Và điều hay nhất về câu hỏi này—nếu bạn có xu hướng ngưỡng mộ một cuộc sống tự chủ như cách anh đang sống—là Scheffler sẽ không quan tâm.

"Khi Scottie giải nghệ, anh ấy sẽ không quay lại các giải đấu," Jordan Spieth nói. "Tôi có thể đảm bảo với bạn điều đó."

Đó là lòng tự trọng không đi kèm sự tự cao, và một nhà vô địch hiểu rõ bản thân hơn bất cứ điều gì khác.

Thegolfers.com

Bình luận

Lên trên đầu