Thứ 5, 17 Tháng 7 2025
NHẤN ESC ĐỂ ĐÓNG

Bức tranh tường vẽ Shane Lowry ngay con đường tới British Open 2025

ức tranh tường đã "phóng tác" một chút về thời tiết. Trên thực tế, trong vòng chung kết năm 2019, không có ánh nắng vàng rực nào chiếu xuống những đường băng ngọc lục bảo của Royal Portrush hay vùng biển xanh thẳm – ngày Chủ nhật hôm ấy chỉ có gió giật 56km/h cùng mưa xối xả đặc trưng của vùng đất này.

Bức tranh tường vẽ Shane Lowry ngay con đường tới British Open 2025

Nhưng cách miêu tả bầu trời chan hòa nắng của họa sĩ lại chạm tới điều chân thật hơn cả độ chính xác khí tượng: tinh thần và niềm hân hoan tỏa ra từ Shane Lowry cùng đám đông khi anh nâng cao chiếc cúp claret jug. Một bầu trời lý tưởng để nói lên ý nghĩa của chức vô địch British Open, và lý do nó cộng hưởng sâu sắc đến thế nơi đây.

Bức tranh tường này là điểm nhấn bất cứ ai tới tham dự giải Open tuần này đều phải trầm trồ – trải dài khắp mặt tiền một ngôi nhà hai tầng nằm chính giữa sân golf và quảng trường thị trấn chật hẹp, không thể nào bỏ qua. Nhưng đây không chỉ là lời tri ân cho chiến thắng của Lowry, mà còn là tượng đài cho điều bền vững hơn nhiều. Các giải đấu chuyên nghiệp chỉ thoáng qua, nhưng Open golf – links golf, môn thể thao của dân chúng – là vĩnh hằng.

Lowry hiểu điều đó. Anh cố giấu cảm xúc về nó – "Tôi mừng là mình phải lái xe hướng khác" – trước khi thừa nhận sức nặng của những nét vẽ: "Lúc đầu tôi không biết phải nghĩ sao, nhưng rồi khi họ hoàn thành nó... mọi người cứ liên tục gửi tôi ảnh chụp. Ai đến đây cũng gửi tôi ảnh đứng cạnh bức tranh."

"Vài người còn làm trò gì đó trong ảnh mà tôi không tiện kể," anh cười bổ sung, "nhưng thật sự rất đặc biệt. Tôi đã làm được điều gì đó ý nghĩa trong đời."

Nếu có điểm gì để "cãi" với bức tranh, đó là hình ảnh Lowry đứng một mình. Portrush chỉ có vỏn vẹn 6.000 dân, thế mà R&A dự kiến đón hơn 250.000 lượt khách tuần này. Về lý thuyết, con số ấy hẳn phải gây hỗn loạn, nhưng khi cả cộng đồng cùng chung nhịp đập – khi tất cả đều muốn có mặt ở đây – những vấn đề hậu cần trở thành thứ yếu. Mọi thứ vẫn trôi chảy.

Bạn không cần bức tranh tường để hiểu giải đấu và môn thể thao này có ý nghĩa thế nào nơi đây. Các giải golf Mỹ đã biến thành sự kiện xã hội được gọt giũa, nơi golf trở thành thứ yếu, người hâm mộ thực thụ bị giá vé đắt đỏ đẩy lùi để nhường chỗ cho các đối tác doanh nghiệp và những kẻ tò mò bị thu hút bởi khung cảnh hơn là thể thao. Những địa danh khác cũng tạo dựng bản sắc golf riêng: Pinehurst nổi tiếng với sự sang trọng resort và hợp tác cùng USGA, Carmel phục vụ giới nhà giàu thượng lưu, còn Bandon Dunes trở thành điểm hành hương cho tín đồ golf. Những nơi này coi golf là một phần trong thương hiệu được trau chuốt kỹ lưỡng.

Điều đó cũng chấp nhận được, nhưng vẫn chỉ là bề nổi, bởi những địa điểm golf được "sản xuất" hàng loạt không thể tái tạo thứ đã ăn sâu vào cấu trúc tồn tại. Ở Anh, golf vẫn giữ được linh hồn dân chủ – nó là huyết mạch của cả cộng đồng, nền tảng xây dựng cuộc sống. Các thị trấn thở cùng golf, môn thể thao này chi phối nhịp sống hàng ngày không phải như hoạt động thương mại mà như di sản truyền qua bao thế hệ. Sẽ chẳng có bức tranh tường nào tôn vinh J.J. Spaun ở Oakmont hay bất tử hóa chiến tích của Scottie Scheffler tại Quail Hollow. Mùa xuân này, một tác phẩm nghệ thuật tôn vinh những người nhặt bóng da màu ở Augusta National được dựng lên, nhưng lại nằm ở khu Sand Hills từng bị phân biệt chủng tộc – lời nhắc nhớ rõ ràng về hố sâu chủng tộc và kinh tế vẫn chia rẽ nền golf Mỹ. Còn ở đây, bức tranh Lowry hiện diện giữa thanh thiên bạch nhật, thuộc về mọi người qua đường.

Một phần sức hấp dẫn nằm ở chính bản chất links golf. Links golf xóa bỏ mọi vỏ bọc, thử thách không chỉ kỹ thuật mà cả sự kiên cường về tinh thần và cảm xúc. Những cú đánh bóng lăn thống trị – người chơi phải định hình và điêu khắc từng cú đánh thay vì đơn thuần đánh bóng, mỗi đường bóng tiếp cận yêu cầu hiểu biết về gió và mặt đất cứng, được hỗ trợ bởi nghệ thuật đã thất truyền của những cú bump-and-run.

Bản thân các sân golf trở thành "đồng phạm", với những hố cát và địa hình gập ghềnh trừng phạt kẻ kiêu ngạo và ban thưởng cho người khiêm tốn. Đây là lò luyện tối thượng của golf, nơi vỏ bọc tan biến trong không khí mặn mòi và chỉ kỹ năng đích thực tồn tại. Nó có thể bất công đến tàn nhẫn, phụ thuộc vào cơn gió bất chợt và những cú nảy khó lường của bóng – sự thất thường khiến nhiều người coi đó là may rủi, không nhận ra rằng chính sự biến động ấy làm nên vẻ đẹp của links golf. Links golf không nuông chiều, nó buộc người chơi phải rời khỏi vùng an toàn, chấp nhận rằng sự tinh thông không đến từ việc kiểm soát thiên nhiên, mà từ cách đối mặt, thích nghi và sống sót cùng nó.

Nhưng trên hết, sức hút từ bức tranh tường nằm ở bối cảnh của links golf – thứ dường như đứng ngoài thời gian. Đây chỉ là lần thứ ba Open đến với ngôi làng ven biển nhỏ bé này, nhưng khác biệt duy nhất là lượng khách đông hơn. Links và đời sống hòa quyện không cần phô trương: đường băng nhập vào quảng trường làng, tee đầu tiên ẩn sau trạm xe buýt, cột cờ vẫy chào ngư dân đi ngang. Bước vào bất kỳ quán rượu nào, bạn sẽ thấy phân nửa các tay golf trong ngày đã tới trước, bảng điểm rải rác khắp bàn như bản đồ chiến dịch, những cốc bia đánh dấu tọa độ nơi giấc mơ được chớp lấy hay buông bỏ. Quá khứ hòa trong hiện tại, trò chơi không ngừng được làm mới, bởi những điều vĩ đại không bao giờ già cỗi, kiên định trong sự chân thật. Không hoàn hảo – không gì do con người tạo ra đạt đến mức ấy – nhưng links golf mang đến tinh túy nguyên bản nhất ta có thể có.

Đó là cốt lõi thông điệp của bức tranh tường, không liên quan gì đến chiếc cúp tranh giành tuần này: Nếu golf là tôn giáo của bạn, đây chính là thiên đường.

Một bãi đỗ xe công cộng ôm lấy bờ biển Portrush, ngăn cách với bãi cát bởi dải cỏ xanh mỏng. Tối thứ Hai, sau khi cơn bão nhường chỗ cho nắng ấm bất ngờ, vài đứa trẻ bắt đầu đánh những quả bóng 30 yard qua lại trên bãi cỏ. Một nhân viên định lại gần ngăn cản, nhưng đồng nghiệp giơ tay: "Cứ để chúng chơi đi." – lời nói nhẹ nhàng chứa đựng cả triết lý sâu xa.

Thegolfers.com

Bình luận

Lên trên đầu