Vì sao các tay golf vô danh thăng hoa lại khó lọt vào 'bộ nhớ' của người hâm mộ?
Tôi phải thú thật một điều đáng xấu hổ: Chủ nhật tuần trước, tôi đã xem giải Sanderson Farms trên TV và khá thích thú với màn kết cấu tính khi Garrick Higgo tưởng chừng đã nắm chắc chiến thắng. Nhưng rồi người đồng hành với anh – một tay golf trẻ đang chới với vì áp lực giành chiến thắng đầu tiên trên PGA Tour – bất ngờ vùng lên, birdie 3 hố cuối cùng và đoạt cúp.

Vấn đề nằm ở chỗ, khi tôi nảy ra ý định viết về việc tại sao chúng ta thờ ơ trước những chiến thắng của các tay golf vô danh (dù câu chuyện của họ trên lý thuyết rất đáng chú ý), tôi không thể nhớ nổi tên người thắng cuộc.
Đầu óc tôi trống rỗng. Thường thì tôi sẽ lên Google tra ngay, nhưng vì điều này trùng hợp đến mức trớ trêu, tôi đã thử một bài tập: không tra cứu, và xem não mình mất bao lâu để nhớ ra. Tôi nhớ rõ khuôn mặt anh ta, từng nghe tên anh trước giải, nhớ sân golf, nhớ Rasmus Hojgaard về thứ ba. Tôi thậm chí còn nhớ cả tiếng chim giẽ giun kêu vang trên sóng truyền hình. Tôi không có vấn đề gì về trí nhớ, và tôi đã dành vài giờ xem anh ta thi đấu cách đó bốn ngày... vậy mà vẫn không thể nhớ nổi tên người thắng cuộc. Đây là cuộc “vật lộn” trong đầu tôi:
“Có phải Brian không? Hình như tên đơn giản, chữ B. Brian Kemp? Không, đó là tay chính trị gia rồi. Brian hay Billy gì đó, họ thì đại loại như Smith hay Case. Chắc chắn là người Mỹ. Khuôn mặt to, bình thường. Brad? Brad Trent? Brent Price? Chắc không phải rồi. Tại sao anh ta không tên là Garrick Higgo? Tôi sẽ chẳng bao giờ quên cái tên Garrick Higgo. Sao mình không nhớ nổi tên anh ta nhỉ? Mình sắp chết à? Internet đã hủy hoại mình rồi ư? Đây có phải là dấu hiệu của sự kết thúc? Chờ đã, hay là Zach gì đó? Zach Bolt?”
Sau 15 phút, tôi chịu thua và tra Google: Steven Fisk.
Điều duy nhất tôi đoán đúng là cái tên thật sự chẳng liên quan gì đến những gì tôi đã nghĩ. Nhưng tôi không buồn, vì nó chứng minh luận điểm của tôi: Có điều gì đó trong tâm trí chúng ta, ít nhất là tôi, không mấy hứng thú với những Steven Fisk của làng golf khi họ bứt phá. Tôi cũng thấy xúc động khi chứng kiến một người như Fisk vượt qua áp lực để chạm tới giấc mơ đời mình, nhưng chỉ ở mức độ tương đối. Đó là một góc viết hay, nhưng những người ở Golf Digest như chúng tôi biết rõ: khi viết về một Fisk nào đó, lượng độc giả sẽ ít hơn (và chúng tôi cũng ít hào hứng hơn), và các đài truyền hình cũng biết rằng lượng người xem sẽ sụt giảm. Golf mùa thu là sân khấu tuyệt vời cho những câu chuyện như của Fisk, nhưng nó không tạo được tiếng vang. Và khi các bình luận viên hay nhà báo cố gắng thổi bùng ý nghĩa của chiến thắng, nó trở nên gượng gạo.
Tại sao lại thế? Điều kỳ lạ là trong các môn thể thao đồng đội, người hâm mộ thường có xu hướng ủng hộ kẻ yếu thế. Có vài giả thuyết được đưa ra: phải chăng vì schadenfreude – niềm vui thích thú khi thấy kẻ mạnh thất bại? Hay vì chúng ta muốn tin vào sự công bằng, rằng kẻ quyền lực không phải lúc nào cũng thắng? Hoặc đơn giản là vì sự bất ngờ quá thú vị?
Và quan trọng nhất, tại sao xu hướng này lại không đúng trong golf?
Rõ ràng, mọi thứ trong golf phức tạp hơn. Ủng hộ kẻ yếu thế trong thể thao đồng đội thường liên quan đến việc muốn thấy đối thủ lớn – như Yankees, Lakers hay Duke – thua cuộc. Trong golf, đôi khi bạn có những trận đấu tay đôi kinh điển giữa kẻ yếu thế và gã khổng lồ, như Tiger vs. Bob May, nhưng trong trường hợp như giải Sanderson, đó thường là cuộc chiến giữa một kẻ yếu thế với vô số kẻ yếu thế khác. Steven… [kiểm tra ghi chú]… FISK không đấu với Scheffler hay McIlroy, mà với những tay golf như Higgo, Danny Walker và Vince Whaley. Gần như bất kỳ ai thắng cũng sẽ là một kẻ yếu thế nào đó, và điều đó khiến chiến thắng mất đi phần nào ý nghĩa.
Đó là lý do vì sao những “kẻ yếu thế” đáng nhớ nhất trong golf thường là những người có thêm điểm nhấn. Khi nghĩ về những nhà vô địch bất ngờ vài năm gần đây, tôi nhớ đến Nick Dunlap – tay golf nghiệp dư, hoặc Grayson Murray – với câu chuyện vượt qua nghiện rượu và trầm cảm để thắng giải Sony Open, và kết thúc bi thảm sau đó. Tôi cũng nhớ Brian Campbell, với tuổi tác và việc anh giành hai chiến thắng năm 2025 sau cả sự nghiệp trắng tay. Ngoài ra, tôi phải lên Wikipedia để tra những tay golf vô danh khác từng thắng giải. Một số cái tên gợi chút ký ức – Joe Highsmith đội mũ to và chơi được piano, Aldrich Potgieter là gã Nam Phi trẻ tuổi to lớn từng thua Campbell ở Mexico trước khi thắng giải – trong khi những cái tên như Karl Vilips, William Mouw và Ryan Gerard hầu như không để lại ấn tượng gì.
Ngược lại, tôi có thể kể tên mọi nhà vô địch của các giải Signature Event hay major năm nay, không chỉ vì một nửa trong số đó thuộc về Scottie Scheffler. Đó là vì hầu hết đều là những ngôi sao lớn, và trong golf, chính những gã khổng lồ mới in dấu vào tâm trí chúng ta. Và cuối cùng, tôi tin rằng chúng ta muốn thấy những gã khổng lồ chiến thắng.
Thật khó để chỉ ra lý do chính xác vì sao golf lại khác biệt, nhưng giả thuyết của tôi là vì sự khắc nghiệt vốn có và tính chất đơn độc của môn thể thao này. Thể thao đồng đội có những người hâm mộ “theo phong trào”, và đôi khi cũng thú vị khi chứng kiến một triều đại thành công, nhưng trừ khi bạn là fan của đội đó, việc xem một kẻ như Bill Belichick lầm bầm giành chiến cúp thứ năm thực sự rất phiền (và đó cũng là lý do vì sao thật vui khi xem ông ấy thảm bại ở UNC). Trong golf, sự vĩ đại có xu hướng tự nhân lên, miễn là nhân cách của người chơi không có vấn đề. Bản thân Scheffler thừa nhận anh không phải là người thú vị nhất ngoài sân cỏ, nhưng tôi không phải là người duy nhất cảm thấy hào hứng khi xem anh thắng các giải major. Rory cũng vậy, thậm chí còn hơn, bởi Rory (như Tiger trước đây) là một nhân cách sôi nổi cả trên và ngoài sân đấu.
Sự thật đầu tiên mà bất kỳ ai chơi golf cũng nhận ra là: môn này khó một cách ngu ngốc. Và việc chứng kiến sự xuất sắc của một người chơi được khẳng định qua những chiến thắng liên tiếp chỉ càng làm tăng thêm sức hút; tính chất cá nhân và tầm vóc khổng lồ của chiến thắng gợi lên vô vàn chướng ngại ngoài những đối thủ, và khả năng vượt qua những chướng ngại đó thực sự trở nên hấp dẫn hơn, chứ không nhàm chán, theo thời gian. Hơn nữa, chúng ta càng được thấy họ nhiều, chúng ta càng hiểu tính cách của họ, và càng biết mình nên mong đợi điều gì. Trong khi sự quen thuộc trong thể thao đồng đội dễ dẫn đến chán ghét, thì trong golf, nó lại nuôi dưỡng một thứ gần giống như tình yêu. Và ngược lại, một chiến thắng như của Steven Fisk cảm giác giống như ai đó đột nhiên tỏa sáng trong một cuối tuần – nó có vẻ bất thường, chóng vánh, và theo bản năng, chúng ta biết rằng không nên gắn bó… ít nhất là chưa phải lúc đó.
Đó là lý do vì sao PGA Tour rất muốn các ngôi sao hàng đầu tham dự các sự kiện mùa thu, dù đây là sân khấu hoàn hảo cho những tay golf vô danh. Chúng ta theo dõi vì những nhà vô địch lặp lại, bởi chúng ta biết họ và trân trọng họ, còn những tay golf “thợ săn” thì không đủ sức lay động tâm lý của chúng ta… ngay cả khi chúng ta có nhớ tên họ đi chăng nữa.
Thegolfers.com
Bình luận
Bạn phải đăng nhập để bình luận.
Tin cùng chủ đề
Annika Sorenstam chia sẻ về niềm vui gia đình, sự đồng cảm với Rory McIlroy và dự án cộng đồng ý nghĩa
Khám phá không gian cửa hàng độc đáo của G/FORE
Khóa học cấp tốc tự thiết kế sân golf cho riêng mình
Mantra golf đưa tính bền vững đến những cồn cát
Siêu du thuyền 20 triệu đô la của Tiger Woods
Nâng cấp tủ đồ golf năm 2025 cùng các items mới nhất
Đăng nhập bằng MXH
Subscribe